CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tửu nương xinh đẹp bán chữ


Tửu nương xinh đẹp bán chữ

Tác giả: Trạm Lộ

Thể loại: Ngôn tình cổ đại

Converter: Ngocquynh520

Nguồn: http://diendanlequydon.com/

Editor: Diệp Y Giai

Độ dài: ~10c

Giới thiệu

Hai năm trước nàng từ kinh thành đi đến Bành thành, mở ra gian tửu phường nhỏ làm chưởng quầy.

Định viết chút chuyện xưa nhi nữ giang hồ bán lấy tiền, chính là mưu cầu thanh nhàn cùng đơn giản.

Sao biết được mạc danh kỳ diệu lại cuốn vào một vụ án mạng, còn chọc phải bá chủ hải nghiệp Ôn gia.

Hơn nữa Ôn đại thiếu gia chọc nàng chán ghét, mệt hắn sinh ra bộ dáng tuấn tú.

Mồm miệng lại xấu xa, nói chuyện đến hung hăng dọa người.

Hết sức châm chọc khiêu khích sở trường của nàng, phê bình người của nàng, văn của nàng.

Mà lại tựa hồ trực tiếp nhận định nàng là hung thủ giết người, muốn đem nàng áp giải đến Hình bộ!

Chính là nửa đường gặp phải gió to sóng lớn cùng hải tặc, thế nhưng hắn lại vô cùng bảo hộ nàng.

Biết rõ nàng say sóng, chẳng những giúp nàng xoa bóp huyệt đạo còn phái muội muội nhà mình đưa quýt lên.

Thái độ hắn lúc nóng lúc lạnh đã làm cho nàng tâm trí rối bời, chờ trở về kinh thành.

Hắn ngược lại coi nàng như khách quý lưu lại ở sơn trang, rồi hướng bên ngoài tuyên bố hai người bọn họ đã tư định chung thân.

Thậm chí ở trong làm ăn giáo huấn Liễu gia ngày trước thoái hôn nàng, nói là đang giúp nàng trả thù.

Nàng thật sự không hiểu được hắn đến cùng là đang cứu nàng hay đùa giỡn nàng.

Tìm hắn muốn hỏi cho rõ ràng, hắn lại chỉ nói ba năm trước nàng từng đắc tội với hắn…

Mở đầu

Giang Hạ Ly đứng ở dưới gốc cây liễu mảnh dẻ đó, một tay kéo cành liễu mềm mại, vừa không chút để ý lắng nghe người đứng đối diện nói chuyện—

“Hạ Ly, huynh biết chuyện này rất có lỗi với muội, huynh cũng không biết phải biểu đạt xin lỗi của mình thế nào.”

Người nói chuyện là một thanh niên tuấn tú, áo dài sắc xanh nhạt tôn lên khuôn mặt trẻ tuổi có chút phong lưu, chỉ là trên vầng trán hắn tràn đầy vẻ sầu lo.

“Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau, muội xưa nay hiểu rõ tâm tư của huynh, sợ nhất là xin lỗi người khác, nhưng huynh không ngờ tới người huynh phải xin lỗi lại là muội. Hạ Ly, huynh là thật tâm nhận lỗi với muội, muội ở trong lòng huynh là hồng nhan tri kỷ tốt nhất, huynh và muội có thể không giấu nhau chuyện gì, cho nên cha mẹ lập cửa hôn sự này cho chúng ta, huynh rất vui… chỉ là, huynh không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy.”

“Đồng ca, xem huynh gấp đến độ toát cả mồ hôi rồi kìa.” Giang Hạ Ly cười mị mị nâng tay áo lên, lau đi mồ hôi mỏng trên trán cho hắn, dư quang nơi khóe mắt liếc đến một thân hình màu tím nhạt cách đó không xa, cảm thấy hiểu rõ lại cười nói: “Huynh đã nói muội là hồng nhan tri kỷ của huynh rồi, tâm tư của huynh muội há có thể không hiểu ư? Phụ mẫu đính hôn cho chúng ta xác thực chưa hỏi qua ý của muội, huynh cùng Tĩnh Tuyết lưỡng tình tương duyệt, muội sao có thể làm người xấu dùng gậy đánh uyên ương? Huynh yên tâm, huynh cứ việc đi từ hôn, cha nơi đó muội sẽ đi nói chuyện với ông.”

Liễu Thư Đồng thở dài một hơi, khom người nói: “Hạ Ly, muội không hổ là tri kỷ của huynh. Nữ nhân trên đời hiểu biết đạo lý như muội thật sự không nhiều lắm, ngày sau nếu muội có điều khó khăn, cứ việc tới tìm huynh, huynh cho dù là vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng sẽ không ngại.”

Nàng cười nhìn vào thân hình càng chạy càng xa kia, mãi cho đến khi không nhìn thấy được nữa, mới cúi thấp đầu nhìn vào bàn tay vẫn luôn kéo cành liễu của mình, trong lòng bàn tay đều là lá cây nát vụn, nhiễm lên nhiều chất lỏng màu xanh biếc, lúc này màu xanh biếc ấy nhìn qua lại chói mắt như vậy.

“Lúc ngoảnh mặt ngắm màu dương liễu; Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong(1). Giang Hạ Ly, ngươi thật đúng là một người tự mình chuốc lấy cực khổ!” Lúc còn dư lại một người, nàng vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong lúc nàng hướng về bên cạnh bước từng bước, định rời khỏi thì lại thiếu chút nữa té ngã, mới rồi nàng đứng đến cứng ngắc, thậm chí hai chân cũng đã tê rần.

Đột nhiên, một chiếc xe ngựa rất nhanh đi qua trước người nàng, bánh xe lăn nhanh thiếu chút đụng ngã nàng, tiếp đó xe ngựa khẩn cấp ngừng lại.

Một nữ hài tử thanh tú vén rèm xe lên nhô đầu ra hô: “Này! Ngươi sao rồi? Không có bị thương chứ?”

Giang Hạ Ly hướng về phía nữ hài tử kia cười đáp: “Đương nhiên bị thương rồi.”

Nữ hài tử lại càng hoảng sợ: “Hả? Bị thương ở đâu?”

Nàng thấy nữ tử kia dường như muốn nhảy xuống xe kiểm tra, liền hào phóng khoát tay: “Ngươi đi đi, vết thương của ta, ngươi không nhìn thấy đâu.”

Tổn thương nơi đáy lòng, không dấu vết rỉ máu, trừ bản thân ra, còn có ai biết được?

______________________________________

(1) Bài thơ Khuê oán 閨 怨, là bài thơ thuộc dòng thơ biên tái, là tác phẩm nổi tiếng của Vương Xương Linh 王 昌 齡 (694 – 756), người được khen là Thi Thiên tử thời Thịnh Đường. Ông dùng chữ cân nhắc, chắc lọc và rất tài hoa trong dòng tuyệt cú. Bài thơ này đối với học sinh Việt Nam nghe rất quen thuộc vì nhắc họ nhớ đến câu thơ dịch tài hoa của bà Đoàn thị Điểm trong Chinh phụ ngâm ngày xưa .

Lúc ngoảnh mặt ngắm màu dương liễu

Thà khuyên chàng đừng chịu tước phong

Chẳng hay muôn dặm ruổi rong

Lòng chàng có cũng như lòng thiếp chăng?

<Chinh phụ ngâm>

Nguyên tác chữ Hán

閨怨

閨中少婦不知愁

春日凝妝上翠樓

忽見陌頭楊柳色

悔教夫婿覓封侯

Phiên Âm

Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu

Xuân nhật ngưng trang thướng thúy lâu

Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc

Hối giao phu tế mịch phong hầu.

Chương 1.1

Trên đường nhỏ rộn ràng của Bành Thành, có một gian tửu phường nho nhỏ, rượu rất mới, ấn dấu hai chữ “Thu Thực”. Cửa tiệm không lớn, trừ bỏ quầy hàng ở ngoài, chỉ có ba, bốn cái bàn lớn, chừng mười cái ghế dài, nhưng mỗi ngày người xếp hàng ở trước tửu phường mua rượu, lại gần tới trăm vị.

Người bên ngoài đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, không khỏi tò mò hỏi thăm, “Thu Thực? Tên này lấy rất kỳ lạ, rượu của cửa tiệm này có phải uống rất ngon hay không? ”

Một vị khách nhân xếp hàng cuối cùng quay đầu, cười nói: “Rượu của nhà này kỳ thật không có gì đặc biệt, gian tiệm này chẳng qua là năm trước mới mở ra, không so được với nhà trăm năm của lão điếm Trần Nhưỡng phía sau phố. Có điều mua rượu ở nhà này có một thứ, mà những tiệm khác không so được.”

Người bên ngoài bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, vội hỏi: “Thứ gì? Chẳng lẽ mua rượu còn được tặng dưa cải?”

Khách nhân cười đáp: “Không kém bao nhiêu đâu, lão bản nương là một cao thủ kể chuyện xưa, mỗi bảy ngày nàng sẽ viết một đoạn chuyện xưa ra, một tháng bốn lần, gắn liền thành một quyển, nội dung vòng vòng đan xen, đặc biệt phấn khích, nhưng nếu không phải ở gian tiệm này mua rượu, thì không xem được chuyện xưa nàng viết.”

Người bên ngoài khó hiểu hỏi: “Không phải là viết văn bán lấy tiền à, cho dù xem chuyện xưa cũng có cần phải làm cho nhiều người chạy tới mua rượu đổi văn như vậy không? Không bằng một người mua văn, mọi người cùng hưởng, chẳng phải tiết kiệm tiền rồi?”

Nghe vậy, khách nhân ngược lại mất hứng: “Lão bản nương đã sớm nói qua, mua rượu không quan trọng nhiều ít, cho dù chỉ mua một chén, cũng là phần tâm cổ động, nhưng nếu một đồng cũng không đưa lại muốn xem không văn chương, vậy nàng thà rằng sau này gác bút, cũng không bao giờ viết nữa.”

Người bên ngoài không khỏi ha ha cười nói: “Tính tình lão bản nương này ghê gớm thật, ngày khác ta cũng mua một cuốn chuyện xưa đọc thử xem sao.”

Khách nhân đánh giá người bên ngoài: “Huynh đài, nhìn bộ dáng này của ngươi, cũng nên đi đây đi đó, gặp qua việc đời, không ngại đem câu chuyện của ngươi bán cho lão bản nương, trải qua một phen trau chuốt của nàng, ngươi chính là nhân vật truyền kỳ rồi.”

Người bên ngoài khó tin trợn to con mắt: “Như thế nào, lão bản nương chẳng những bán chuyện xưa, còn có thể mua chuyện xưa ư?”

“Đúng vậy a, nếu câu chuyện của ngươi đủ hấp dẫn người khác, lão bản nương sẽ không tiếc số tiền lớn mua lại, nếu ngươi sợ người khác biết, sẽ ẩn đi tên của ngươi, tránh khỏi phiền toái ngày sau.”

Người bên ngoài lại cười nói: “Thật là một lão bản nương thú vị! Mua văn giá cao, bán văn giá thấp, nàng không sợ vào không đủ ra à?”

“Cái này không biết được, nhìn lão bản nương này, không hẳn là xuất thân đại gia, có lẽ có chút tiền riêng đi.” Khách nhân thấy hàng ngũ sắp di chuyển, vội vàng đi lên phía trước vài bước, lại quay đầu thành tâm đề nghị với người bên ngoài: “Nếu ngươi đã tò mò như vậy, không bằng cũng mua bản chuyện xưa đọc thử, thì cái gì cũng hiểu rõ rồi.”

Giang Hạ Ly rất ít khi đến trước tiệm nhìn xem, dưới tay nàng có hai người làm, bán văn cũng được, bán rượu cũng xong, đều có thể xử lý tốt thay nàng, trừ khi có khách nhân muốn tới bán văn, nàng mới đi ra ngoài tiếp đãi, nếu không ngày thường nàng đều chờ trong thư phòng nhỏ của hậu viện, nghiêm túc viết chuyện xưa.

Ở Đông Nhạc, nữ nhân xuất đầu lộ diện tuy không ít, nhưng nữ nhân sống bằng nghề bán văn tự như nàng thế này, đại khái tìm không được người thứ hai.

Trong phố xá, chuyện xưa được bán tốt nhất, phần lớn là chuyện tình yêu thanh lâu, nếu không thì là lịch sử vụn vặt về quỷ hồ.

Chỉ riêng nàng, kiếm đi lệch mũi, thích nhất viết văn giang hồ thất lạc, hào kiệt hiệp khách, vật báu dưới ngòi bút, văn tự ngắn gọn sắc bén, trong câu chuyện thường xuyên xen kẽ những vụ án huyền nghi, có sức hấp dẫn, trong lúc nhất thời văn chương cao quý khó ai bì kịp. Bành thành nho nhỏ, mỗi bảy ngày người đến trước tửu phường của nàng mua rượu xem văn nối liền không dứt, nàng cũng càng viết càng nghiện.

Tuy người làm thường nhắc nhở nàng nên nâng tiền rượu, nàng cũng chỉ dùng cây bút gõ bàn, ha ha cười một tiếng, bởi vì chí hướng của nàng không ở việc kiếm tiền.

Hôm nay sắc trời dần tối, tiếng huyên náo trên đường nhỏ dần an tĩnh lại, Giang Hạ Ly viết mệt vươn hai tay ra, giãn cánh tay nhức mỏi một chút, lại duỗi thẳng hai chân, nhẹ nhàng đấm bóp một hồi.

Đột nhiên, người làm Tiểu Tứ bỗng chạy tới hô lên: “Gia chủ, có người muốn bán chuyện xưa.”

“Đã biết.” Nàng đáp một tiếng, từ trên bàn rút mấy tờ giấy trắng, cầm lấy nghiên mực và bút lông, loạng choạng đi tới trước tiệm.

Lên tiếng chào hỏi với vài vị lão khách nhân, ánh mắt nàng liền rơi xuống trên người một đại hán trung niên ngồi chỗ góc đang uống từng ngụm từng ngụm rượu.

Nhìn bộ dáng chán nản chật vật của người đó, lúc này đã là cuối thu, nàng đã mặc quần áo kép bằng bông, vị đại hán này vẫn chỉ mặc áo đơn, quần áo cũ nát không nói, lại còn tản ra mùi cá gay mũi.

Giang Hạ Ly nhăn mặt nhíu mày, lấy tay che kín mũi, đi đến bên cạnh hắn: “Vị đại ca này là mới từ trên biển đánh cá trở về?”

Người nọ ngẩng đầu lên, liếc xéo nàng một cái, trong góc tối âm u, tuy vẻ mặt hắn tang thương, đôi con ngươi lại trong suốt có thần: “Ngươi chính là tiểu cô nương viết chuyện xưa?”

Nàng cười đáp lời: “Đúng vậy, đại ca muốn bán chuyện xưa gì cho ta? Dựa theo quy củ, đại ca phải nói sơ lược cho ta trước, ta cảm thấy đáng giá, mới có thể để đại ca kể chi tiết, sau đó dựa theo mức độ đặc sắc của câu chuyện quyết định đưa cho đại ca bao nhiêu thù lao.”

“Cũng coi như là hợp lý.” Đại hán sờ sờ trong túi áo vô cùng bẩn, lấy ra một đồng tiền, đưa cho nàng: “Câu chuyện ta muốn kể liên quan đến vật này, ngươi nhận ra không?”

Giang Hạ Ly tiếp nhận đồng tiền kia, nhìn trái xem phải, cũng không nhận ra. Tiền này dường như được chế từ đồng thau, nhưng có thể vì niên đại đã lâu, đồng thau đều đổi màu.

“Đây không phải là tiền của Đông Nhạc chúng ta.” Nàng cẩn thận nhận rõ chữ bên trên: “Đông… Dã?”

“Đúng, Đông Dã.” Đại hán lại cầm lấy đồng tiền, “Đồng tiền này là từ trong một con thuyền đắm của Đông Dã quốc vớt được. Có lịch sử ít nhất hai, ba trăm năm, trên chiếc thương thuyền kia còn có không ít bảo vật, cùng với… hài cốt.”

Nàng vừa nghe, nhịn không được rùng mình một cái, gượng cười nhắc nhở: “Đại ca, ta cũng không viết chuyện xưa về các loại quỷ hồ yêu quái đâu, hơn nữa từ trước tới nay ta khinh bỉ nhất chuyện đào trộm mộ, đồ mò trong thuyền đắm cũng tính.”

Đại hán cười nói: “Nha đầu ngốc, vừa nghe đã biết ngươi là người ngoài nghề, vớt thuyền đắm cũng là một môn thủ nghệ, những người đã chết rồi này, không thể so với chôn ở trong đất, đều là hồn đoạn tha hương, đem bọn họ vớt lên, để cho bọn họ lại thấy ánh mặt trời, nếu bọn họ ở dưới có biết, còn phải nói cảm ơn đấy!”

Lúc này Giang Hạ Ly mới nghe ra mấy phần hứng thú, ngồi ở phía đối diện với đại hán, thấy hắn đã uống cạn một bầu rượu liền phân phó Tiểu Tứ, “Lại mở một hũ ra đây!” Sau đó chuyển hướng đại hán cười một tiếng: “Ta không thu ngươi tiền rượu, coi như ta mời khách.”

“Đủ sảng khoái!” Đại hán tựa hồ có chút say rồi, nắm lấy đồng tiền kia, ánh mắt trở nên mơ màng: “Lúc trước bạn đời nhà ta kia cũng là người rất sảng khoái, đáng tiếc a,… mất sớm.”

Sợ hắn nhất thời xúc động, nói xa đề tài, vội vàng truy hỏi: “Chuyện xưa đại ca muốn bán cho ta, là có liên quan đến vớt thuyền đắm à, hay là có quan hệ với bản thân con thuyền này?”

“Đều không tính, phải nói là… có liên quan đến ích lợi phía sau con thuyền bị đắm này.” Đại hán hướng thân mình về phía trước dò xét, nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi có biết nếu như vớt con thuyền này lên, bán đồ bên trong đi, có thể bán được bao nhiêu bạc không?” Hắn vươn một bàn tay, dùng ngón tay để tính: “Ít nhất trị giá con số này.”

“Hai mươi vạn lượng?” Giang Hạ Ly đếm số lần hắn lật tay, thử hỏi.

Đại hán cười gật đầu: “Hơn nữa chỉ nhiều chứ không ít.”

“Nói như vậy, ai có thể đem thuyền này vớt lên, người đó liền có thể phát đại tài rồi?” Nàng nghĩ, “Nhưng mà cũng phải xem thuyền này chìm ở chỗ nào a, chẳng lẽ người nhà Đông Dã lại không muốn vớt sao? Lại nói, vớt một con thuyền đắm, khẳng định phải tiêu phí không ít sức người sức của, người nào có được bản lãnh này?”

Đại hán thần bí hề hề hỏi lại nàng: “Lẽ nào ngươi chưa nghe nói qua Long vương trên biển ư?”

Giang Hạ Ly thoáng giật mình: “Long vương trên biển? Ngươi là nói… Ôn gia?”

“Trừ bỏ Ôn gia, còn có ai có thể xuất được bạc, lại điều được nhân thủ đây? Một con thuyền lớn như vậy, lại chìm ở vùng biển tự do, không có người phong tỏa vùng biển này lại, một khi chuyện vớt thuyền bị các nước láng giềng biết được, khẳng định đều phải ầm ĩ chia phần, chỉ có Ôn gia a…” Đại hán quơ quơ bầu rượu, cười nói: “Ta xem qua văn của ngươi rồi, viết cũng không tệ lắm, nếu viết ra câu chuyện phía sau của ta đây, nhất định có thể bán được giá tốt, chẳng qua là nếu ngươi vẫn không nâng tiền rượu lời lên thì thật lãng phí.”

Nàng theo bản năng cắn ngón trỏ, suy nghĩ một chốc, hỏi: “Chuyện xưa đáng giá như vậy, đại ca muốn bán bao nhiêu bạc đây?”

“Nếu là bán cho nhà khác, ngàn lượng bạc cũng không ngại nhiều, chỉ là văn chương chó má của những người đó ta còn lười xem, càng huống chi muốn viết ra câu chuyện này còn có chút phiêu lưu, nếu đắc tội với Ôn gia, chính là muốn đảo ngược cửa lớn, nếu ngươi có can đảm, ta liền dùng giá tiền này bán cho ngươi.” Hắn lại vươn một bàn tay, giơ lên trước mặt nàng.

“Năm trăm lượng?” Giang Hạ Ly càng thêm phân vân. Bình tĩnh mà xem xét, chỉ nghe mấy câu đó cùng một đồng tiền cổ xưa, thật sự không thể phán đoán chuyện đại hán này muốn kể có đủ phấn khích hay không, hơn nữa nếu thật sự dính dáng đến Ôn gia, xác thực sẽ gây ra không ít phiền toái.

Ôn gia, bá chủ hải nghiệp lớn nhất Đông Nhạc, thương thuyền lớn nhỏ có được không dưới hơn trăm chiếc, năng lực tạo thuyền, đi biển là hạng nhất, ngay cả phương diện vận chuyển cũng chiếm số một. Mấy năm nay, hải tặc ngang ngược, chỉ riêng thuyền của Ôn gia, hải tặc ngay cả động cũng không dám.

Đông Nhạc vốn không coi trọng huấn luyện thủy quân, nghe nói bởi vì Ôn gia hứng khởi, hoàng đế cũng có ý mời Ôn gia hỗ trợ huấn luyện dạy dỗ một nhánh thủy quân, để phòng ngừa nước láng giềng đột kích từ trên biển, cho nên quan hệ giữa Ôn gia và hoàng thất cũng vô cùng mật thiết.

Ở Đông Nhạc, vốn thương gia lớn nhất Đông Xuyên là Nam Bạch Bắc Quân. Bạch gia là làm về ti chức nghiệp*, Quân gia là ngọc khí nghiệp, tuy rằng đều là thế gia vọng tộc giàu có đông đúc, nhưng liên hợp lại, còn địch không lại lợi nhuận một năm vận chuyển trên biển của Ôn gia.

(*: nghề tơ sợi)

Năm kia, hoàng đế tự tay viết bốn chữ “Sơn trang Hãn Hải” ban cho Ôn gia, tấm biển này giờ còn được treo ở trên cửa lớn của Ôn gia, tiếng tăm “Long vương trên biển” cũng dần được lưu truyền ra, cho nên dù Ôn gia không có ai làm quan, nhưng quan viên địa phương có người nào là không khom lưng cúi đầu vỗ mông ngựa của Ôn gia?

Một gia tộc lợi hại như vậy, nếu trở thành địch nhân của mình, chính là một chuyện rất đáng sợ?

Giang Hạ Ly suy đi nghĩ lại một lúc lâu, mới lại mở miệng nói: “Đại ca, năm trăm lượng bạc này cũng không phải là số lượng nhỏ, ngươi xem chỗ này của ta chẳng qua là một tửu phường nho nhỏ, trong lúc nhất thời muốn xuất ra nhiều bạc như vậy, quả thực không dễ dàng, chờ ta tính toán trước, lại kiểm tra hộp tiền dưới đáy rương, xem xem có thể gom ra số tiền kia hay không, ngày mai lại trả lời ngươi thế nào?”

Đại hán cười đáp: “Đương nhiên, ta cũng có thể hiểu được chỗ khó của gia chủ, ngày mai ta lại đến, nếu ngươi không mua, ta đương nhiên cũng không cưỡng cầu.”

Thấy hắn đứng dậy, nàng lập tức gọi Tiểu Tứ đến: “Mở thêm cho đại ca bầu rượu đầy.”

“Gia chủ thật biết làm người.” Đại hán quay đầu lại cười cười, bước chân bước đi có chút say.

Đợi hắn rời khỏi, Tiếu Tứ tiến đến bên cạnh nàng nhắc nhở: “Gia chủ, chuyện xưa dù tốt cũng không đáng giá bằng sinh mệnh, chuyện này của hắn nếu liên quan đến Ôn gia, vẫn là ít đụng vào thì tốt hơn.”

“Ta làm sao có thể không biết đạo lý này?” Giang Hạ Ly thản nhiên đáp lại, “Chờ ngày mai hắn đến đây, liền nói ta có việc đi xa nhà, giúp ta thoái thác đi.”

“Được đấy!” Tiểu Tứ cười đến sáng lạn, “Gia chủ, hôm nay có thiệt nhiều khách nhân đến hỏi cuốn《Giang hồ hào hiệp truyện》của ngài khi nào thì viết xong bản thảo? Chuyện xưa tiếp theo muốn viết cái gì? Lưu chưởng quỹ của Đông Đầu nói có thể chỉ đem phần cuối bán cho lão hay không, lão nguyện ý trả năm mươi lượng bạc.”

“Lão hồ ly, năm mươi lượng bạc mà muốn độc quyền phần cuối của ta? Để cho lão chậm rãi mà chờ đi, lúc này ta viết đến cao hứng, tháng này viết không xong phần cuối, có khi còn phải viết một tháng nữa.” Nàng lại duỗi cái lưng mệt mỏi: “Được rồi, ngươi dọn dẹp một chút đi, ta đi hậu viện ngủ một giấc.”

Hậu viện của tửu phường chỉ có ba gian nhà trệt nhỏ, Giang Hạ Ly ở một gian tuy nói là tương đối rộng rãi, cũng chẳng qua chỉ đủ một tủ sách, một cái giường cùng một tủ quần áo đã chật rồi.

Bởi vì trời lạnh, nàng đem chậu than để ở cạnh cửa, nửa đêm canh ba nàng đang mơ màng ngủ, chợt nghe chậu than bị cửa đụng vào, phát ra tiếng vang, nàng vốn tưởng là gió lớn thổi trúng cửa, không để ý nhiều thêm, nhưng ngay sau đó nàng lại nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang, nàng lại vừa vặn nằm nghiêng đối mặt với cửa sổ, liền hơi mở mắt nhìn một chút, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn nàng thiếu chút sợ hãi kêu ra tiếng—

Chỉ thấy một cây gậy mảnh nhỏ đang luồn từ cửa sổ vào, trên gậy nhỏ mang theo móc câu, giống như là muốn gạt móc nối trên cửa sổ, ngoài cửa sổ còn có một đạo bóng đen.

“Có kẻ trộm!” Nàng lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, dùng sức gõ vách tường hô to: “Lão Vương! Tiểu Tứ! Mau tới bắt hái hoa tặc!”

Lập tức, gậy nhỏ nhanh chóng bị rút đi, bóng người chiếu trên giấy cửa sổ cũng đột nhiên không thấy, lão Vương và Tiểu Tứ bị nàng đánh thức qua loa choàng bộ y phục liền xông tới, nhìn thấy nàng đứng ở cửa, lập tức hỏi: “Gia chủ, hái hoa tặc ở chỗ nào?”

“Đi rồi.” Nàng thở ra một hơi, chỉ chỉ dấu chân trên mặt đất, “May mắn ta không ngủ quá say, bằng không hắn ta đã đắc thủ rồi.”

Lão Vương dù sao cũng lớn tuổi nhất, có chút từng trải, cúi đầu nhìn nhìn dấu chân: “Vóc dáng người này rất lớn, chưa chắc là hái hoa tặc.”

“Vì sao?”

Tiểu Tứ cười đáp: “Bởi vì tư sắc của gia chủ ngài, không đủ để bị người ta hái a!”

Giang Hạ Ly tức giận nắm một hòn đá trên mặt đất lên, dùng sức ném về hướng hắn.

“Tiểu tử thối, ngươi nói ai không có tư sắc.”

Hắn lắc mình một cái tránh thoát: “Ta nói không sai nha, gia chủ vốn cũng không phải là một tiểu mỹ nhân, nếu hái hoa tặc kia biết tư sắc ngài bình thường, đại khái cũng sẽ không tốn sức chạy đến đây một chuyến vào ban đêm lạnh như vậy.”

Lão Vương đá hắn một cước: “Đừng không biết lớn nhỏ như vậy. Ta nói chưa chắc người này là hái hoa tặc, bởi vì nghe nói hái hoa tặc đều dùng mê hương mê đảo hoàng hoa khuê nữ, nhưng người này giống như không dùng chiêu này.”

“Đại khái là một tay mới, hoặc có thể không có tiền mua mê hương.” Vẻ mặt Tiểu Tứ cợt nhả giải thích, sau đó ngáp một cái: “Được rồi, xem ra tên tiểu tử đó đã sớm đi rồi, đêm nay cũng sẽ không trở lại đâu, gia chủ, ngài vẫn là đi ngủ đi.”

Nàng nhìn dấu chân chằm chằm, mới rồi hoảng hốt nhìn thấy bóng đen còn chưa rút đi, trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc. Nghĩ đến ở chỗ này cũng được hai năm rồi, hàng xóm coi như hòa thuận, trị an của Bành thành cũng không tồi, chuyện trộm cướp chưa từng nghe nói, tại sao đêm nay lại có thể có người muốn mò vào trong phòng nàng đây?

Là hái hoa tặc? Là trộm cướp? Hay là tửu khách lén đến đây nhìn trước kết cục của chuyện xưa?

Có điều từ trước đến nay nàng tự thấy mình khá tiêu sái, nếu kẻ trộm đã đi rồi, cũng hoàn toàn không cần suy nghĩ chuyện này nhiều thêm, liền trở về phòng ôm gối đầu tiếp tục ngủ ngon.

Chương 1.2

Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Hạ Ly tỉnh dậy tương đối sớm, nhưng vẫn không muốn rời giường, mãi đến khi nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Tứ—

“Ông trời của ta ơi! Đây là có chuyện gì vậy? Gia chủ mau ra đây! Tai nạn chết người rồi!”

Nàng không khỏi rùng mình một cái, cầm áo khoác vừa mặc vừa xông ra bên ngoài, lớn tiếng quát: “Mới sáng sớm, gào khóc cái gì? Còn chê ta không nhiều chuyện để phiền lòng sao.”

Đi đến trước tiệm, chỉ thấy sắc mặt Tiểu Tứ trắng bệch, dựa vào cạnh cửa, run lẩy bẩy chỉ vào cửa.

Giang Hạ Ly vừa vươn đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy một người ngã sấp ở trước cửa tiệm của nàng, cũng không nhúc nhích, giống như là thật sự đã chết rồi vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng, quần áo người nọ… thế nhưng lại là đại hán trung niên ngày hôm qua đến trong tiệm nàng bán chuyện xưa!

Nàng cả gan đi lên trước, ngồi xổm xuống đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, nhất thời sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng dậy, cắn răng đẩy Tiểu Tứ một phen: “Run run cái gì, nhanh báo quan đi a!”

Hắn bị nàng đẩy ra khỏi cửa tiệm, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể, sợ tới mức kêu thảm một tiếng “mẹ ơi”, tiếp đó liền lăn một vòng mà hướng về phía huyện nha xông đi.

Quan sai của phủ Bành Thành đi vào tửu phường thì trước cửa đã sớm tụ tập rất nhiều người, quan sai vừa quát vừa đẩy dân chúng vây xem ra, lớn tiếng hỏi: “Ai là chưởng quầy?”

Giang Hạ Ly bước ra một bước, đứng ở trên bậc cửa đáp: “Là ta!”

Quan sai nói: “Người này nếu như là phát hiện trước cửa tiệm các ngươi, chỉ sợ các ngươi cũng không thoát được liên quan, phiền chưởng quầy đi đến phủ nha cùng ta một chuyến.”

Tiểu Tứ kích động đuổi theo ra: “Chúng ta cũng không phải là hung thủ giết người, sao chưởng quầy lại phải theo các ngươi trở về?”

“Theo lệ đều phải thẩm vấn một chút, lại nói, ai biết các ngươi với người chết này có liên quan đến nhau hay không?” Sau khi một quan sai trong đó hung ác nói mấy câu, lại cười mị mị gần bên tai Giang Hạ Ly nhỏ giọng nói: “Chưởng quầy, lén nói cho ngài một tiếng, trong phủ nha không ít huynh đệ đã đọc《Giang hồ hào hiệp truyện》được viết gần đây, ngay cả Tri phủ đại gia cũng vậy, cho nên ngài cứ yên tâm đi, sẽ không làm khó ngài đâu.”

Nàng thở dài: “Nếu ta nói không đi, đại khái chính là gây trở ngại công vụ, có hiềm nghi giết người rồi. Quan sai đại ca, vậy thì phiền toái ngài dẫn ta đi một chuyến.”

Phủ nha Bành Thành không khí thế giống những thành quận khác, đương nhiệm Tri phủ Lưu Thanh Thụ tuổi trẻ có triển vọng, tự nhận là một quan thanh liêm, không nguyện bóc lột dân chúng, cho nên ngay cả hai tòa sư tử bằng đá trước cửa phủ nha, đều lộ vẻ mặt xám mày tro, chưa bao giờ được tu sửa qua.

Giang Hạ Ly cho rằng mình cũng bị dẫn đến tra hỏi trên công đường, nhưng quan sai bên trong phủ lại nói: “Tri phủ đại nhân mời ngài đến hậu đường.”

Xem ra Tri phủ này ngược lại rất khách khí, nàng vốn có chút thấp thỏm không yên tâm, cũng thoáng bình tĩnh lại.

Xuyên qua công đường, hậu viện là ba gian nho nhỏ. Gian đầu tiên là thủ hạ, gia đinh cùng nô bộc của Lưu Thanh Thụ ở, gian thứ hai là gia quyến của hắn, gian thứ ba mới là thư phòng cùng phòng ngủ của hắn.

Nàng chính là được dẫn tới trước một gian nhà giữa lớn nhất hậu viện, một quan sai giương giọng bẩm báo: “Đại nhân, chưởng quầy của tửu phường đã được mang đến.”

“Là Giang cô nương à? Mời vào mời vào.” Lưu Thanh Thụ năm nay chỉ mới ba mươi tuổi đầu, tuổi trẻ giỏi giang, một đôi mày kiếm nghiêng nghiêng xen vào tóc mai, nhìn rất có thần thái, hôm nay chỉ mặc thường phục màu xanh đậm, mỉm cười chắp tay nói: “Giang cô nương, nghe đại danh đã lâu.”

Giang Hạ Ly vội vàng quỳ gối thi lễ: “Không dám, thêm phiền toái cho đại nhân rồi.”

“Trời có mưa gió bất ngờ, người có họa phúc sớm tối, cô nương gặp phải loại sự tình này mới thật sự là phiền toái, yên tâm, ta chỉ là làm việc công theo thông lệ hỏi một chút, cũng không có ý làm khó dễ. Cô nương mời vào.”

Thấy hắn bình dị gần gũi, tươi cười chân thành như thế, sợ hãi trong nội tâm nàng lại bớt đi một chút.

Sau khi đi theo vào cửa mới phát hiện, ngoài Lưu Thanh Thụ ra, bên trong còn ngồi một người, thoạt nhìn tuổi tác người nọ cũng không chênh lệch với Lưu Thanh Thụ lắm, ngũ quan rõ nét tú nhã, khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười, trên áo dài sắc xanh nhạt có dùng tuyến bạc thêu hoa văn tinh tế, tuy thân là nam nhân, nhưng đôi bàn tay lại thon dài sáng sủa, xinh đẹp như ngọc thạch, cả người quý khí tao nhã, có thể thấy được xuất thân tuyệt đối không tầm thường, làm cho mắt nàng thoáng chút choáng váng.

Trong Bành Thành cũng có nhân vật như vậy ư?

Nàng tò mò đánh giá người nọ, nhưng người đó chỉ cúi thấp đầu, nhàn nhã uống trà, không nhìn nàng, mãi cho đến khi ánh mắt của nàng dẫn tới chú ý của hắn, hắn mới miễn cưỡng hơi ngẩng đầu lên, ném cho nàng một ánh mắt.

Chỉ một cái liếc mắt này, trái tim Giang Hạ Ly nhất thời thình thịch nhảy vài cái, vội vàng thu hồi lại tầm mắt. Nàng chưa bao giờ thấy qua ánh mắt như vậy, có thể không chút để ý mà xuyên thủng lòng người, phảng phất như hắn chỉ cần nhìn ngươi một cái, liền biết được trong lòng ngươi là yêu hắn hay là hận hắn vậy.

Người này rốt cuộc là ai?

Kỳ lạ chính là, Lưu Thanh Thụ cũng không giới thiệu thay hai người liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nghe nói trước cửa tửu phường của cô nương có một người đã chết, người kia cô nương nhận ra không?”

“Coi như là nhận ra được đi, chỉ là không biết hắn rốt cuộc là ai.” Giang Hạ Ly cười khổ nói: “Ngày hôm qua hắn đến trong tiệm ta để bán chuyện xưa, nhưng nói giá rất cao, ta nhất thời không giao ra được, cho nên đã nói hắn hôm nay lại đến một chuyến, ta lại quyết định việc có muốn mua chuyện xưa của hắn hay không.”

“Ồ? Bán chuyện xưa?” Lưu Thanh Thụ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Ta cũng không phải là muốn dò hỏi bí mật của cô nương, nhưng chuyện xưa người này muốn bán, có lẽ có liên quan đến cái chết của hắn, xin hỏi hắn có nói qua với cô nương hắn rốt cuộc muốn bán chuyện xưa như thế nào không? Còn nữa, có từng cho cô nương xem qua đồ vật kỳ lạ nào không?”

“Hắn nói chuyện xưa kia có liên quan đến một con thuyền đắm, còn cho ta xem qua một đồng tiền cổ của Đông Dã quốc.” Nàng nói tới đây, rõ ràng cảm giác được tên nam tử kia lại lần nữa nhìn về phía nàng, tim đập nhất thời chậm mất một nhịp.

Lưu Thanh Thụ ngẫm nghĩ: “Thuyền đắm?” Hắn quay đầu hỏi tên nam tử kia, “Đình Dận, chuyện này hẳn là ngươi có biết chứ?”

“Có nghe thấy.” Vẫn là giọng nói miễn cưỡng, “Hẳn là chiếc thuyền cổ cách Bành Thành năm mươi dặm hải ngoại kia, trên trăm năm rồi, chưa từng có ai vớt lên, trước đó vài ngày bệ hạ còn hỏi ta, có thể phái người vớt nó ra không.”

Giang Hạ Ly nghe đến đây, cả người chấn động. Nàng biết người nọ là ai rồi!

Đình Dận, Ôn Đình Dận! Thiếu chủ đời thứ tư của Ôn gia, cũng là Ôn Thuyền Vương hiện tại vang danh khắp thiên hạ.

Hắn một vị đại nhân vật như vậy, sao lại xuất hiện ở bên trong phủ nha của Bành Thành nho nhỏ này?

Nàng không dám nhìn vào mắt Ôn Đình Dận lâu, vội vàng nói: “Chuyện ta biết cũng chỉ có vậy, bởi vì ta còn chưa trả tiền, hắn cũng không chịu tiết lộ nhiều hơn.”

Lưu Thanh Thụ lại hỏi: “Chẳng lẽ hắn không nói cho cô nương biết, câu chuyện phía sau con thuyền này có thể liên quan đến cái gì à?”

Giang Hạ Ly đương nhiên nhớ rõ đại hán kia đã từng nói qua, chuyện xưa của hắn liên quan đến lợi ích phía sau thuyền đắm, nhưng ích lợi kia dường như có quan hệ với Ôn gia, mà lúc này Ôn Đình Dận đang ở trước mặt mình, nàng nên nói thế nào đây?

Vì thế nàng lựa chọn che giấu, lắc đầu, “Không có, ta nghĩ hắn đại khái là không biết từ nơi nào làm ra một đồng tiền, liền muốn gạt ta nói có chuyện xưa đáng giá muốn bán, nhìn người một thân chán nản, cuộc sống trôi qua hẳn là rất không tốt, lời của người như thế không đủ để tin tưởng.”

Lưu Thanh Thụ cười nói: “Giang hồ hào kiệt dưới ngòi bút của cô nương không phải phần lớn là loại bề ngoài không khác người như này, bên trong lại là nhân vật lợi hại che giấu bản lĩnh kinh người ư? Sao đến hiện thực, cô nương lại coi khinh người ta rồi?”

Nàng xấu hổ giải thích: “Người viết văn dù sao cũng tự cho là có thể nắm hết thảy trong tay, nhưng trên thực tế, cái gì cũng không nắm trên tay được, ví dụ như chuyện trước cửa tiệm của ta lại xuất hiện người chết vậy, chính là có đánh chết ta cũng không thể tưởng tượng ra chuyện xui xẻo này, ta thật sự không muốn tin tưởng hắn là một cao thủ giang hồ mang tuyệt kỹ, sẽ bởi vì bản thân gánh vác bí mật kinh người mà bị người ta giết chết ở cửa tiệm của ta, ta thà rằng tin tưởng hắn là bệnh cũ lâu ngày tái phát mà đột tử.”

“Thú vị.” Hắn gật gật đầu, “Ta sẽ bảo thủ hạ mau chóng điều tra nguyên nhân cái chết của người này, có điều, sau này còn phải quấy rầy chỗ của cô nương, mong không lấy làm phiền.”

“Đại nhân khách khí rồi, thân là dân chúng của Bành Thành, cần phải hết sức phối hợp đại nhân tra án, nếu đại nhân điều tra nguyên nhân cái chết của hắn, cũng không khác gì việc trả lại sự trong sạch cho ta, nếu không còn không biết hàng xóm láng giềng sẽ bàn luận về ta thế nào đâu.”

“Ngươi tới Bành Thành đã bao lâu?” Một tiếng hỏi dò lười nhác này, đến từ Ôn Đình Dận ngồi nghiêng trước mặt nàng.

Không nghĩ tới hắn sẽ nói chuyện với mình, Giang Hạ Ly bị dọa cho hoảng sợ, theo bản năng trả lời: “Đã hai năm rồi.”

“Lẻ loi một mình đến đây?” Hắn lại hỏi.

Nàng thành thành thật thật đáp: “Dẫn theo hai hạ nhân trong nhà.”

“Thân nhân còn sống?”

“Ừ.”

“Vậy vì sao ngươi phải ở một mình nơi đất khách? Bành Thành có người hay chuyện gì hấp dẫn ngươi ư?”

Ôn Đình Dận vừa mở miệng đã hùng hổ dọa người như vậy, làm cho Giang Hạ Ly có chút không phản ứng kịp, không rõ tại sao mình lại thành đối tượng thẩm vấn của hắn, nhưng khí thế của hắn lại khiến nàng không thể không trả lời, mãi cho đến khi hỏi ra miệng vấn đề này, cổ họng của nàng giống như bị nghẹn lại, sửng sốt thật lâu, không biết nên nói như thế nào.

Lưu Thanh Thụ nhìn ra nàng khó xử, mới đi ra giải vây, “Đình Dận, đây là việc tư của người ta, ngươi cần gì phải hỏi kỹ càng như vậy?”

Hắn thản nhiên cười: “Là việc tư hay là việc công, cũng còn chưa biết được, đừng quên, trước cửa tiệm nàng mới có một người chết đấy, còn là ở trong sự cai quản của ngươi.”

Giang Hạ Ly vừa nghe, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, “Ý tứ của Ôn Thuyền Vương chính là, ta chạy đến Bành Thành thật xa này ở hai năm, bởi vì muốn giết một người ngư dân nghèo rớt mùng tơi à?”

Ôn Đình Dận như có điều suy nghĩ híp mắt lại: “Sao ngươi biết hắn là ngư dân?”

“Một thân mùi cá kia, cách tám dặm còn ngửi thấy. Nếu không phải là ngư dân, làm sao có thể nhiễm lên mùi nặng như vậy?”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có… trên tay hắn đều là vết chai, lòng bàn tay cùng bên ngoài bàn tay đều có vệt dây rất sâu, có thể suy ra hắn nhất định thường xuyên kéo loại dây thừng to của lưới đánh cá, mới có thể để lại dấu vết như vậy, màu da hắn giữa đen lộ hồng, hiển nhiên quanh năm phơi nắng dưới ánh mặt trời, hơn nữa hắn nói chuyện có khẩu âm bản địa, lúc trả giá với người khác thì thích dùng tay ra dấu, nghe nói ngư dân của Bành Thành đều mua bán với người khác như vậy.”

Lưu Thanh Thụ mở to hai mắt, không khỏi cười khen: “Nếu Giang cô nương là thân nam nhỉ, ta nhất định phải mời cô nương làm sư gia rồi! Khám nghiệm tử thi có thể nhìn thấy trên một cỗ thi thể, tối đa cũng chỉ được như thế này thôi.”

Giang Hạ Ly thở dốc một hơi: “Người viết văn, ánh mắt dù sao cũng nhạy hơn, tâm tư cũng tinh tế hơn người khác một chút.” Nàng trừng mắt nhìn Ôn Đình Dận, hỏi ngược lại: “Không biết Ôn Thuyền Vương còn có gì muốn thẩm vấn tiểu nữ tử không?”

Hắn nhún vai, làm như không còn lời nào để nói.

Nàng uốn gối thi lễ với hai người, “Nếu Lưu đại nhân cũng không còn vấn đề gì, dân nữ muốn đi về tửu phường trước, còn có không ít khách nhân cần phải tiếp đón.”

“Cô nương xin cứ tự nhiên, kỳ thật tại hạ cũng đang đợi tác phẩm của cô nương.” Sau khi Lưu Thanh Thụ tự mình tiễn nàng ra sân nhỏ, trở lại trong nội đường, nói với Ôn Đình Dận: “Hà tất phải khó xử một tiểu cô nương, chuyện này hẳn là không có quan hệ gì đến nàng ấy.”

“Ngươi là Tri phủ, thẩm vấn án tử ngươi thành thạo hơn so với ta, nhưng đừng để cảm tình che lấp lý trí của ngươi.” Hắn ung dung đứng dậy, “Trước khi người nọ chết một ngày, muốn bán chuyện xưa của mình cho nàng ta, sau đó lại chết ở cửa tửu phường của nàng ta, bất kể nói như thế nào, nàng ta đều không thoát khỏi có liên quan, ta khuyên ngươi vẫn là nhìn kỹ một chút, nha đầu kia tuyệt không tầm thường đâu.”

Lưu Thanh Thụ cười cười: “Hiếm thấy có người được Ôn Thuyền Vương ngươi nói là không tầm thường, nhưng nàng ấy chẳng qua là một nha đầu biết sáng tác chuyện xưa, có thể có bao nhiêu bổn sự để gây nên sóng gió đây?”

“Nàng ta có khẩu âm kinh thành, xem phong thái hẳn là xuất thân gia đình nhà giàu, lại một mình đi tới nơi Bành Thành xa xôi này, hơn nữa chỉ dẫn theo hai hạ nhân, thân là nữ tử, vốn không nên xuất đầu lộ diện, nàng ta cố tình mở ra tửu phường nam nhân ưa thích, lại bán chút văn chương thấp kém khiến người chú ý, thực hiện con đường trái ngược mà đi như vậy, nếu là ở trong thanh lâu cũng coi như bình thường, nhưng ở Bành Thành, nàng mưu đồ cái gì, chẳng lẽ ngươi không kỳ quái?”

Lưu Thanh Thụ ngược lại không để ý: “Ngươi phân tích sự tình thật rõ ràng mạch lạc, nhưng thật ra có chút giống nàng ấy. Nói như vậy, ngươi rất tò mò về nàng ấy à? Án tử kia liền giao cho ngươi giải quyết đi.”

“Ta đâu có nhàn rỗi vậy!” Sắc mặt Ôn Đình Dận trầm xuống, nếu không phải Thiên Tư muốn tới nơi này làm việc, nhất định muốn ta cùng đi, thì lúc này cho dù ta không ở sơn trang, cũng là ở trên thuyền của ta rồi.”

“Ôn Thuyền Vương trăm công ngàn việc, ta thật sự không dám quấy rầy, vậy lúc nào ngươi đi?”

“Ngày mai hoặc ngày mốt, chờ Thiên Tư xong xuôi mọi chuyện liền đi.”

“Lệnh muội có chuyện gì muốn làm vậy? Nếu như ta giúp được chút gì, cứ nói với ta một tiếng.”

Ôn Đình Dận lắc đầu: “Nha đầu ấy thần thần bí bí, nói là nhất định phải ở Bành Thành, để muội ấy tự mình đi làm, bằng không muội ấy muốn làm cái gì, còn có ta lo không phải sao?”

Lưu Thanh Thụ nhún vai. Trong Đông Nhạc, người có thể cuồng ngôn khoa trương như vậy, đại khái chỉ có hai người— Một là đương kim hoàng thượng, người còn lại chính là Ôn Đình Dận hắn.


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Lamborghini Huracán LP 610-4 t